Như thường lệ, đây chỉ là những cách sống mà tôi chọn, không phải lời khuyên. Thoải mái khi tiếp nhận nó nếu bạn muốn.
Đầu tiên theo tôi thì “Hikikomori là hiện tượng mà con người tự giam cầm mình trong một không gian nào đó tách biệt với xã hội trong một thời gian dài”. Với quan điểm cá nhân của mình thì đây chính là 1 khoảng thời gian tuyệt vời để một người có thể đối mặt với chính bản thân mình - 1 trạng thái của việc thiền. Đây là thời gian để con người có thể trả lời cho một số câu hỏi về chân lý cuộc đời: “Tôi là ai?”, “Tôi sống để làm gì?”, “Tôi cần những gì?”,… những câu hỏi tưởng chừng ai cũng có thể trả lời được ngay tức khắc, nhưng nếu ngồi lại và suy nghĩ thật kỹ về nó thì quả thật là rất khó.
Giai đoạn Hikikomori đầu tiên của tôi diễn ra trong khoảng những năm tháng thời cấp 2. Đó là những năm tháng không niềm vui, không bạn bè nhưng cũng chẳng hờn trách hay thù hận ai. Tôi chọn nhốt mình trong phòng ngày qua ngày. Thời gian đầu, ba mẹ cho phép tôi dùng điện thoại thông minh, thế nhưng tôi lại chỉ biết dùng nó để chơi các trò chơi, chúng tuy không phải là những trò chơi nhảm nhí nhưng chơi thời gian dài thì câu trả lời là ngược lại.
Đến khi vào năm học chính thức, ba mẹ bảo rằng tôi chỉ dùng được điện thoại vào các ngày cuối tuần. Tôi cũng đã rất buồn, vì nó là thứ duy nhất cho tôi những “người bạn”. Nhưng rồi, với bản năng vốn có của mình, tôi liền hì hục bắt đầu đi tìm những thứ mới làm tôi hạnh phúc. Tôi dừng lại ở chiếc tivi trong phòng ba mẹ, đó là chiếc tivi có thể xem được YouTube. Chỉ vậy thôi, bấy nhiêu là quá đủ với tôi. Và thế là những năm tháng sau đó, người bạn này đã mang đến cho tôi rất nhiều những niềm đam mê trong cuộc sống.
Tôi bắt đầu với sử học và địa lý học, tuy 2 môn này tôi học cũng bình thường ở trường nhưng khi tự học được thì quả thật rất khác. Từ Việt Nam đến thế giới, mỗi khi nhắc đến đâu tôi cũng điều có thể kể tên và lịch sử hình thành của các di tích, các danh lam thắng cảnh. Tôi không có ý nói rằng mình giỏi hay như thế nào, vì đây chỉ là những niềm vui của tôi mà thôi. Lúc đấy tôi cũng bất ngờ rằng các kiến thức mình học trên lớp nay mai là quên mất thế nhưng những thứ này lại không. Mãi đến sau này, khi khôn hơn 1 tý thì tôi mới biết nó đều xuất phát từ 2 chữ đam mê. Chính đam mê đã giúp tôi lưu giữ những tri thức đấy, thậm chí đến cả bây giờ, vì vẫn giữ được sự đam mê nên tôi vẫn có thể nhớ rất nhiều về chúng. Chính những đam mê này đã góp phần tạo nên những ngày hạnh phúc trong cuộc đời hiện tại của tôi. Mỗi khi xem được 1 thông tin nào đó trên YouTube hoặc sách báo mà tôi đã từng biết đến trước kia. Sau khi đọc xong tôi liền nghĩ thầm rằng: “Quả như trí nhớ mình dự đoán”, cứ mỗi lần như thế tôi đều “đánh dấu” ngày hôm đấy của tôi chính là một ngày đáng sống. Đó là một cảm giác nằm ngoài tầm hiểu biết hiện tại của tôi, một cảm giác của sự hạnh phúc. Tôi không biết dùng từ gì để diễn tả nó, nhưng tôi sẽ tìm kiếm ra câu trả lời sớm thôi!
Để tránh gây nhàm chán, hẹn các bạn ở bài viết tiếp theo về hành trình khám phá những đam mê!
Comments