Đây chỉ là bài viết cá nhân, nếu bạn không hứng thú thì có thể bỏ qua!
Ông: “Nào lập gia đình?”
Tôi: “Dạ hồi còn cấp 3 thì con định 27, còn giờ thì chắc có thể lâu hơn tý ạ!”
Ông: “Sao giờ lại lâu hơn?”
Tôi: “Dạ con muốn chuẩn bị tốt nhất cho gia đình con ạ?”
Ông: “Con có từng nghĩ tới việc đi tìm người đồng hành với mình để cùng nhau xây dựng nó dần dần hơn là việc con tự làm nó 1 mình không?”
Tôi: “Dạ giờ thì con để mọi thứ xảy ra thuận theo tự nhiên ạ, It is what it is, câu ông nói với con hồi bữa đầu con lại đây đấy ông!”
Ông: “Um, vậy thì phải nhớ chuẩn bị cả 2 phương án đấy thật kĩ đấy, có người đi cùng thì sao, không có thì sao. Hôm bữa con có nói là con thích việc tận hưởng những hành trình đúng không?”
Tôi: “Dạ đúng rồi ông!”
Ông: “Vậy ước mơ xa xôi của con là gia đình hay những hành trình!”
Tôi: “Dạ theo con thì mình có thể làm cả 2 ạ, khi mà con không quan tâm đến tiền bạc nữa. Nhưng nếu phải chọn thì con chọn gia đình ạ!”
Ông: “Um...”
Tôi: “Con cũng từng có thời gian nghĩ là mình sẽ sống độc thân để có thể tận hưởng hết cuộc đời, nhưng mà dần dần con thấy có một gia đình sẽ vẫn tốt hơn ạ!”
Ông: “Um, đúng là thằng nhóc lạ thường!”
Tôi đã từng tự hỏi mình rằng mình sẽ lập gia đình hay sẽ chọn sống độc thân.
Có một người đồng hành, một người để mình tâm sự, chia sẽ những chuyện buồn vui; có những đứa trẻ gọi mình bằng ba bằng bố. Nghĩ tới thôi đã thật là tuyệt, nhưng tôi tự hỏi rằng mình có thể những việc đó được không?
Nếu là độc thân thì đây sẽ là 1 con đường dễ dàng hơn. Hồi Tết năm rồi, có vài người thân trong dòng họ đến nhà tôi chơi, trong lúc ngồi chơi, có các cô hỏi về cách tôi tự học ôn thi Đại Học làm sao để chỉ cho các con cô cũng sắp thi. Thật ra thì tôi học cũng ở mức tạm tạm, điểm thi vừa đủ đỗ trường tôi chấp nhận được. Lúc tôi đang định trả lời thì mẹ bảo: “Bi (tên tôi) toàn tự làm mình ên à, tự mua sách, tự tìm tòi, cái gì cũng làm có 1 mình! Mấy đứa giờ toàn có bạn bè học chung nên dễ hơn nhiều!” Hay trong 1 lần tôi đến nhà cô chơi, lúc ra về thì cô hỏi tôi: “Giờ định đi đâu vậy, không về nhà hả?” Tôi trả lời: “Dạ con ra ngoài quán cafe ngồi chơi cô!” Lúc tôi đang đẩy xe ra thì có nghe cô nói nhỏ với bà (mẹ của cô) là: “Chuẩn bị ra quán cafe ngồi chơi rồi, làm gì cũng có mình à, thương không!” Nghĩ lại thì cũng phải, từ xưa đến giờ tôi vẫn 1 mình, học 1 mình, chơi 1 mình, làm gì cũng ráng 1 mình. Giờ lại muốn tìm người đồng hành để tâm sự buồn vui thì biết gì mà tâm sự.
Tôi biết bản thân tôi có gì đó rất lạ thường mà tôi cũng chẳng hiểu, tôi dù cố tình hay vô tình thì cũng sẽ chọn con đường mà khó nhất để đi. Nhưng, It is what it is, khi mọi chuyện trở nên nan giải thì tôi sẽ chọn làm theo cách này, hãy cứ để mọi thứ vận hành theo cách tự nhiên của nó. Thay vì cứ phải tưởng tượng để vẽ ra 1 bức tranh ở một tương lai không chắc chắn thì tôi sẽ chọn vẽ bức tranh ở hiện tại. Nếu tôi gặp được ai đó hay không gặp được ai cả thì đó vẫn là một chi tiết để tôi thêm vào bức mình của mình.
18/4/2023
Comments