top of page

Bánh Canh Trảng Bàng

Hôm nay về quê tôi có dịp thưởng thức lại món ăn đã gắn bó với mình trong suốt những năm tháng cấp 3.


Từ bé tôi vốn là người không quan tâm nhiều đến hương vị đồ ăn, chỉ cần ăn no và không phải món tôi không thích là được. Cũng may là các tiêu chí đó hầu như món ăn bình dân nào cũng thỏa mãn. Tuy nhiên, với món bánh canh thì tôi chỉ thích hương vị của món bánh canh truyền thống quê mình.


Với tôi, bánh canh có 2 loại: 1 là bánh canh Trảng Bàng và 2 là “bánh canh”. Không phải vì tôi ở quê tôi nên biết mỗi món này, mà là vì các loại bánh canh khác đều có 1 vị tương tự nhau, chắc hẳn nó là vị mà các bạn biết về món này. Bánh canh Trảng Bàng — một mùi vị signature mà không nơi nào có. Sợi bánh nhỏ vừa đủ để có thể phân biệt giữa sợi bún và bánh canh bột xắt, tuy nhiên lại nhỏ hơn những loại bánh canh khác. Nước dùng có một màu sắc hài hòa để không quá đậm đà như các loại bánh canh khác và không “trong veo” như những xe đẩy bán vệ đường. Nước chấm là món nước mắm ngọt kèm với rất nhiều gỏi, loại nước chấm này tôi cũng chỉ thấy duy nhất 1 nơi này có. Tất cả sự hài hòa tạo từ công thức gia truyền tạo nên 1 món ăn mà tôi ước rằng mình được ăn nó mỗi ngày đến cuối đời. Ba nói với tôi rằng: “Chỉ có một chỗ ở quê mình vẫn còn giữ được hương vị này, còn lại đều là tay ngang!” Tôi cũng đồng ý với ba, tuy gọi là món Bánh canh Trảng Bàng nhưng ở Trảng Bàng quê tôi lại chỉ có duy nhất 1 nơi giữ lại được hương vị từ hàng trăm năm.



Đó là một quán ăn nhỏ nằm trên đường Nguyễn Văn Rốp ở thị trấn Trảng Bàng, không gian quán chưa đến 20 m^2, ngôi nhà được xây chắc hẳn cũng được hơn 30 năm. Quán chỉ mở bán đúng buổi sáng dù biết là biết rất đông người từ 6h sáng đến 11h trưa.


Quê tôi cũng có nhiều nơi bán món bánh canh này và cũng đã mở nhiều chuỗi cửa hàng lớn ở Sài Gòn, tuy nhiên sau vài lần trải nghiệm ở các nơi khác nhau thì tôi vẫn thích cách dùng từ của ba hơn: tay ngang.


P.S. Một số hình ảnh tôi lấy từ Google Map.

Komentáře


bottom of page