top of page

Kì Quân Sự Ngắn Ngủi

Học phần quân sự kéo dài trong 4 tuần và cũng là học phần bắt buộc để mình có thể tốt nghiệp. Nhiều kỉ niệm đã trôi qua, vui buồn lẫn lộn (nhưng chắc buồn nhiều hơn). Thoạt đầu, mình thật sự không thích học quân sự, mình không thích phải ở KTX với nhiều người, mà kể cả có được về nhà thì quảng đường đi lại 23km cũng đủ làm mình bất lực.


4h30 sáng ngày 12/9, mình bắt đầu khởi hành. Mình đến nơi vào khoảng 5h30 trong khi 7h30 mới tập trung. Mình đến sớm đến nổi chỉ có vài cô chú tập thể dục ở quanh đó, tất cả còn lại đều là sự tĩnh lặng - một không gian mình rất thích. Mình ngồi đó tận hưởng những giây phút hiếm hoi.


Sau khi nghe quy chế xong thì mình được lên phòng nghỉ trưa. Không gian phòng không đến nổi tệ, cho đến khi mình ra khu vệ sinh phía sau… chắc mình không cần giải thích thêm nữa đâu. Hì hục dọn dẹp xong chạy đi cantin ăn trưa liền. Nhà ăn vừa rộng mà còn nhiều món ăn, loay hoay một hồi lâu mình chọn món sườn ram với trứng chiên. Đây có thể nói là một trong những món ăn ngon nhất mà mình được ăn, để mà suốt 3-4 ngày kế tiếp dù ăn trưa hay tối thì mình vẫn chỉ ăn đúng món đó.


Buổi tối mình được tự do làm các việc riêng, lúc này các bạn trong lớp thường tụ tập lại với nhau để hát hò hoặc là chơi các trò chơi tuổi thơ với nhau. Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc mà mình rất quý trọng. Mình cũng đã đi dạo quanh khuôn viên để “suy nghĩ về cuộc đời” nhưng vì bản tính sợ ma mà cứ đi được một tý lại chạy vèo về.


Ngoài những khoảng thời gian đó, mình thường tìm 1 chiếc ghế đá bên bờ hồ để tận hưởng sách. Mình đã đọc quyển “Hiểu về trái tim” của thầy Minh Niệm vào thời gian đấy. Đây có thể nói là quyển sách chứa đựng rất nhiều hàm ý, mình đã phải đọc mỗi phần 3-4 lần mới có thể hiểu được phần nào. Đọc được 1-2 câu lại phải lấy tay chống cằm rồi suy nghĩ về cuộc đời. Cả buổi tối dường như mình chỉ đọc được 2-3 trang sách, nhưng những kiến thức mà mình nhận được thật không thể cân đong đo đếm được.


Kết thúc tuần học đầu tiên vào chiều thứ 6, mình được về nhà. Ngay sau buổi học chiều hôm đó, mình liền cuốn gối lên đường về lại căn phòng trọ. Mình khá thích mưa, nhưng chỉ thích ngắm thôi chứ chạy xe ngoài đường là bệnh chắc (dù có áo mưa hay không). Và chuyện gì đến cũng sẽ đến như lẽ tự nhiên, trời đỗ con mưa to mà còn lâu như Tết Congo. Lúc đó mình phải chở vali ở phía sau nên sợ ướt, thế là mình quyết định dừng trú mưa ở chân Cầu Ông Lãnh. Chờ mãi gần 30p nhưng trời vẫn không tạnh, thôi thì cũng gần tới nhà rồi, mình lên xe về luôn. Kết quả khá “êm đẹp” là mình bệnh liệt giường 4 ngày kế tiếp.


Mình phải quay lại khu quân sự trước 6h chiều ngày chủ nhật. Cả hôm chủ nhật mình chỉ nằm ở phòng đợi cơ thể đỡ hơn rồi đi mua thuốc để chiều còn đi. Tuy nhiên thì mình đã nằm từ sáng đến chiều, từ chiều đến sáng hôm sau, và cứ thế… mình bỏ lỡ mất tuần học tiếp theo. Nằm trên giường, lặng lẽ nhìn thời gian trôi qua, chỉ biết thở dài rồi cứ cho nó chảy tiếp. Những lúc như thế, chỉ ước rằng có một người có thể chăm sóc mình, như sự thật không như mong đợi. Mình thường tìm các câu nói để động viên bản thân, và vào thời điểm đó mình đã chọn câu nói của Anh Hiếu: “Hành trình gian nan nhất là hành trình một mình. Nhưng nó cũng là hành trình làm ta mạnh mẽ nhất”. Tối hôm đó mình đã quyết định sẽ dừng kì học quân sự. Tuy chỉ mới một tuần trôi qua nhưng mình đã rất hạnh phúc vì đã tìm ra câu trả lời cho việc gap year của mình.

Comments


bottom of page