Như thường lệ, đây chỉ những lối sống mà tôi chọn, không phải lời khuyên. Thoải mái khi tiếp nhận nó nếu bạn muốn.
Những mục tiêu, lí tưởng của cuộc đời luôn là những thứ mà con người hướng tới. Nó giúp ta tìm ra những niềm đam mê, những thú vui, những người bạn,… và cùng với các chân lí khác, tất cả tạo thành một đời người. Cuộc đời mà không có nó chắc hẳn sẽ rất “nhàm chán”.
Theo tôi, những lí tưởng của cuộc đời chia làm 2 loại, bằng vốn từ của mình tôi dùng:
Time ideal
Timeless ideal
Time ideal là những lí tưởng mà chúng ta có thể đạt được thông qua thời gian. Đó có thể là một điểm số mong ước, một cơ thể khỏe mạnh, một gia đình hạnh phúc,… Nhìn chung, tất cả đều là những lí tưởng làm ta hạnh phúc hơn. Tuy nhiên, những lí tưởng mà ta có thể có được thông qua thời gian thì chúng cũng có thể mất đi thông qua thời gian. Tưởng tượng rằng bỗng một ngày bạn phát hiện ra mình đang mắc bệnh ung thư và không còn nhiều thời gian cho cuộc đời này nữa. Những năm tháng cuối cùng đấy, bạn sẽ dằn vặt bản thân mình rằng mình sẽ không thể tiếp tục với những lí tưởng đấy nữa. Mảng đất nghĩa trang nơi bạn yên nghỉ sẽ là một mảnh đất đáng giá. Nó chứa đựng những ước mơ chưa thực hiện, những hoài bão còn dang dở,… Và vào thời gian đấy, bạn sẽ cảm thấy suffer!
Trái lại với Time ideal, Timeless ideal là những lí tưởng mà bạn có thể được nó mà không cần thông qua thời gian. Một ví dụ trực quan đó chính là việc học. Học là một hành trình mà trên chặn đường đấy, bạn có thể “hoàn thành” nó ở bất kỳ thời điểm nào. Vẫn là câu truyện ở trên, nhưng những năm tháng cuối cùng đấy, bạn nhận ra mình hoàn toàn đã đạt được lí tưởng đó. Và mảnh đất nghĩa trang nơi ấy - chỉ đơn thuần là một mảnh đất bình thường. Và vào thời gian đấy, bạn luôn mỉm cười vì mình đã hoàn thành những mong muốn cuối cùng của mình, bạn cảm thấy happy!
Mọi thứ đến với chúng ta bằng thời gian đều có thể rời xa chúng ta theo cách tương tự. Vậy nên một cuộc đời với những lí tưởng “timeless” chắc chắn sẽ luôn là một cuộc đời đáng sống.
Chắc hẳn khi đọc đến đây, có vài bạn thắc mắc tại sao tôi lại suy nghĩ xa đến vậy (ở thời điểm viết bài này tôi mới 19 nồi bánh chưng). Tôi đã từng suy nghĩ về những vấn đề không tốt (nhiều lần) và nghĩ rằng mình thật may mắn khi mình được như hiện tại lúc đó. Tuy nhiên tôi luôn phải đón nhận những đau khổ đấy một thời gian sau đó, từ những ám ảnh về tinh thần đến các vấn đề về gia đình. Chính vì thế, tôi quyết định luôn chuẩn bị kỹ càng cho những mục tiêu lâu dài, có thể là 10, 15 năm tiếp theo và thậm chí là cả cuộc đời. Dù có hơi khác biệt so với phần đông, nhưng tôi vẫn tin vào bản thân mình.
Comments